GỬI TẶNG THẦY, CÔ GIÁO NHÂN NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM
EM ĐI
Lê Đình Cánh
Em đi “bán chữ” trên rừng
Đã qua mặn ngọt, đã từng chua cay
Đất nghèo, chữ ít người mua
Ế hàng không nỡ phân bua nửa lời!
Ước chi Bộ hoá mặt trời
Rẽ mây ngó xuống mảnh đời sương giăng
Ước gì Sở hóa vầng trăng
Non cao soi trước, đất bằng sáng sau…
Ở rừng tự hát ru nhau
Lá trầu chị héo, quả cau em già
Ước ao có một gian nhà
Có trưa đưa võng đón bà lên chơi!
Em đi nón chạm chân trời
Rừng sâu “bán chữ” cất lời ngân nga
Tiếng rao xao xác lau già
Non cao đội mảnh trăng tà ngậm sương…
Lời bình của Lê Xuân:
LỜI TỰ RU CỦA CÔ GIÁO MIỀN NÚI *
Trong cuộc Thi thơ lục bát của Báo Giáo dục & Thời đại (1997- 1998) đã có nhiều bài thơ nói hộ thầy cô giáo những băn khoăn trăn trở, những âu lo nhọc nhằn, những niềm vui nho nhỏ. Tôi như bị dội một gáo nước lạnh bởi tiếng rao “bán chữ” của cô giáo vùng cao, làm bừng tỉnh một giấc mộng bấy lâu về những “vinh quang nhất”, “cao quý nhất” của nghề dạy học ở miền núi. Lê Đình Cánh đã hiện thực hóa một trăm phần trăm niềm chua xót, và những ước ao cháy bỏng, chính đáng của các cô giáo miền núi qua âm điệu lục bát theo bước chân “Em đi”.
Theo cơ chế thị trường thì “chữ” cũng là một món hàng có kẻ bán, người mua. Cha ông ta trước đây có thú vui thanh tao “chơi chữ”. Ông Huấn Cao trong “Chữ người tử tù” của Nguyễn Tuân đã cảm tấm lòng “biệt nhỡn liên tài” của viên quản ngục nên đã “cho chữ” trước khi chết. “Ông đồ” của Vũ Đình Liên đã từng “Bày mực tàu giấy đỏ/ Bên phố đông người qua” để bán câu đối trong các phiên chợ Tết. Cách “bán chữ” của Ông Đồ cũng não nùng lắm và ế khách: “Giấy đỏ buồn không thắm/ Mực đọng trong nghiêm sầu”.
Còn “bán chữ” của cô giáo miền núi chỉ là một cách nói cho vui, để tự an ủi cái nghề của mình mà thôi. Ở đây “bán chữ” đồng nghĩa với việc “dạy học” vùng núi cao Tây Bắc, Việt Bắc, Tây Nguyên, Côn Đảo… xa xôi, hẻo lánh. Dân nghèo, thiếu ăn nên “giặc dốt” cứ hoành hành. Người ta cần phải “đong gạo”, “đong thóc”, “đong ngô” trước đã, chứ chưa ai vội “đong chữ”, “mua chữ” nên lời rao hàng của em như tan biến vào rừng xanh hoang vắng:
Đất nghèo chữ ít người mua
Ế hàng không nỡ phân bua nửa lời!
Nỗi khổ vật chất, các cô có thể ước ao “Bộ hoá mặt trời”, “Sở hoá vầng trăng” soi thấu, để có chế độ chính sách bù đắp. Nhưng có lẽ nỗi khổ mà không gì bù đắp được là tuổi thanh xuân của họ trôi đi, già đi theo năm tháng cùng núi rừng heo hút, và các cô chỉ còn tự biết an ủi mình, thương lấy mình mà thôi:
Ở rừng tự hát ru nhau
Lá trầu chị héo, quả cau em già
“Lá trầu”, “quả cau” là những ẩn dụ đã dân gian hoá để nói về hạnh phúc, hôn nhân. Nhưng ở đây lá trầu của “chị héo”, quả cau của “em già” cũng chính là tuổi xuân của chị, của em đã tàn phai, đã “héo” đã “già” đi cùng nghề nghiệp nơi vùng cao hoang vu. Câu thơ ngắt làm đôi, trong thế tiểu đối “Lá trầu chị héo” là lời tự bạch, tự than “tự ru” ra nước mắt, để làm vơi bớt nỗi đau của con tim. Điều đáng quý ở em là ước ao vẫn không hề bị dập tắt, nó vẫn tràn đầy bên những trang giáo án.
Ước ao có một gian nhà
Có trưa đưa võng đón bà lên chơi!
Ước mơ hết sức đơn giản và thoáng chút tội nghiệp. Người ta ước có “nhà lầu xe hơi” hay “nhà ngói cây mít”, “vợ đẹp con khôn”, nhưng em và chị chỉ ước cái hạnh phúc nhỏ nhoi “một gian nhà… có bà lên chơi” ru cháu ngủ. Ước cái hạnh phúc được làm vợ, làm mẹ- một ước mơ đậm tính nhân văn. Khó khăn gian khổ là thế nhưng không thể ngăn bước chân cô. Hình ảnh em đi tới lớp, tới bản làng, vượt qua đèo cao suối sâu, lồng lộng như bà Nữ Oa trong truyện cổ tích, đội đá vá trời:
Em đi nón chạm mây trời
Rừng sâu “bán chữ” cất lời ngân nga
Tiếng rao “bán chữ” của cô như hoà vào tiếng gió của lau già, như tan vào sương đêm và toả lan bát ngát cùng ánh trăng:
Tiếng rao xao xác lau già
Non cao đội mảnh trăng tà ngậm sương.
Em cũng chính là một “mảnh trăng tà”, là một nửa vầng trăng. Em đem ánh sáng văn hoá tới bản làng các dân tộc, còn trăng đem ánh sáng cho trần thế. Cả hai khuyết rồi lại tròn. Và hạnh phúc của em trong nghề nghiệp, trong cuộc đời sẽ viên mãn như trăng rằm nơi non cao.
LÊ XUÂN
-------------------------------------------------------------------------
* Bài đoạt giải Khuyến khích thi Bình thơ của Đài tiếng nói Việt Nam năm 1997 – 1998